Làm sao tìm lại được hương vị đậm đà chân quê nơi phố thị ? Cũng bởi trăn trở điều này nên bà Nguyệt, dân xứ Bạc Liêu hiện đang ở Bình Thạnh đã dùng bột há cảo để tái hiện lại món bánh canh năm xưa má nấu ở quê.
Nhớ ngày xưa ấy, mỗi lần các con thèm bánh canh, tối hôm trước má đong ít gạo đem ngâm để sáng hôm sau mang đi xay. Bột xay xong rồi đem bồng cho bớt nước. Cho bột lên bếp quậy “lấy trùng” (bột nửa sống, nửa chín – PV) rồi đem nhồi với bột sống cho thành khối mịn, cán thành miếng mỏng rồi cắt sợi. Bà Nguyệt kể: “Cực nhất là công đoạn “lấy trùng” nhồi bột. Phải canh sao cho khéo, nhồi khi bột còn đang nóng hôi hổi”.
Nhưng má lại thích se bột thành từng sợi trông đẹp hơn. Mà cũng bởi các con thích mút sợi bánh tròn tròn, dai dai, trôi tuột vào miệng. Bánh canh của má đúng chất miền Tây, có nước lèo hơi sệt, vị beo béo của nước cốt dừa quyện với vị ngọt của hải sản thật không thể nào quên. Bánh canh nấu cá thì tanh, nấu thịt không ra cái hồn của quê, nấu tôm là ngon nhất. Nhưng dân dã hơn cả vẫn là bánh canh nấu với dăm ba mớ tép mới xúc còn tươi.
Vì nhớ tô bánh canh thuở còn thơ ở quê má nấu, mà ở Sài Gòn biết tìm đâu ra chỗ xay bột để làm ra sợi bánh canh đúng gốc. Mua bột gạo xay sẵn về làm cũng chẳng ra được sợi bánh dai như xưa. Thêm vài lần thử nữa, với chút bột mì, bột gạo, bột năng…, bà Nguyệt tái hiện thành công sợi bánh canh năm xưa. Các loại bột đó chính là thành phần tạo ra bột há cảo. Tỷ lệ bột tuỳ theo công thức của nhà sản xuất – như một bí quyết riêng. Chỉ cần pha bột với nước và ít dầu ăn rồi cho lên bếp quấy đều đến khi bột thành khối thì tắt bếp. Lấy khối bột ra nhồi với bột năng cho khỏi dính tay rồi cán mỏng, cắt sợi.
Bà Nguyệt chia sẻ: “Khi cho bột vào nồi nhớ quấy đều để bột không dính đáy nồi. Nấu gần xong mới cho nước cốt dừa vô để nước lèo không bị hôi dầu”.
Tô bánh canh nấu bằng bột há cảo của bà Nguyệt có sợi bánh dai vừa phải, hơi sệt, nước dừa béo nhưng không ngậy quyện với vị ngọt của tôm thật hấp dẫn. Bà Nguyệt chặc lưỡi: “Chiều chiều trời mưa, húp tô bánh canh như vầy ngon phải biết”.
Có người nói, nhìn trời mưa ngay cả cánh đàn ông xa xứ cũng phải bùi ngùi vì nhớ quê nhà. Trời mưa, húp tô bánh canh như tô bánh canh má nấu hồi xưa giống như một giấc mơ, mà trong đó người ta gặp lại những cảm xúc tưởng chừng như không bao giờ tìm thấy nữa…