Tôi cứ nghĩ ly hôn càng sớm càng tốt, nhưng khi đã đạt được mục đích tôi lại thấy hối hận.
Tôi và chồng lấy nhau chỉ có 2 năm đầu là thực sự êm ấm, hạnh phúc, rồi sau đó là những chuỗi ngày căng thẳng, mệt mỏi. Cả hai vợ chồng đều cảm thấy nửa kia của mình có “vấn đề”, tôi thì ghen tuông với những sự bất thường của chồng, còn anh ấy chán nản khi có người vợ chưa đủ khéo léo, biết điều… Mới đầu, tôi cố tìm hiểu, nhẫn nhịn và tìm cách cứu vãn cuộc hôn nhân, nhưng đều thất bại.
Chồng tôi không chịu nhượng bộ, anh ta sống kiểu muốn làm gì thì làm, vợ không được biết và can thiệp vào. Thậm chí, ngay cả chuyện kinh tế cũng không muốn liên quan đến nhau, của ai người nấy tiêu, việc chung thì chia đôi. Mới đầu tôi cũng thấy đó là một cách làm đúng, bởi tôi được yên thân. Không phải mệt mỏi vì chờ đợi chồng về nhà mỗi tối, cũng không buồn phiền xem anh ta có đi với người phụ nữ nào khác hay không.
Với chồng tôi, anh ấy càng được dịp quá đà, ăn nhậu triền miên, coi nhà chỉ là nơi qua đêm, không khác gì mấy gã trai trẻ tự do. Về nhà chỉ để tắm rửa, thay quần áo, ngủ một giấc và hôm sau lại đi biền biệt. Anh ta chỉ biết thay đồ rồi vứt bừa bãi ra nhà, tôi phải dọn dẹp, làm hết mọi thứ. Quá sức chịu đựng, tôi góp ý lại nhận những lời khó nghe, thách thức từ chồng. Chồng đổ lỗi tôi có mấy việc cỏn con mà làm không xong, còn bóng gió ám chỉ nếu tôi không làm được sẽ có người thay thế.
Vì sợ hai gia đình biết chuyện sẽ đau buồn, hai vợ chồng sống cảnh chung nhà nhưng không khác nào ly thân. Người ngoài nhìn vào vẫn cứ nghĩ hai chúng tôi hạnh phúc lắm, nhưng thực ra đó chỉ là giả tạo, “diễn kịch” trước mắt mọi người. Chúng tôi vẫn tỏ ra bình thường khi cùng về quê nội, ngoại khi có việc. Vẫn vui vẻ bên nhau để không ai phát hiện ra chúng tôi đang rạn nứt về tình cảm.
Một lần chồng về nhà khi đã nồng nặc mùi rượu bia, tôi có phàn nàn, cũng nhân chuyện mọi khoản chi trong nhà tôi đã quá sức chi trả… Chồng bực tức quát tháo: “Thôi cô nói ít thôi cho tôi nhờ, cô không chịu được thì cứ làm đơn ly hôn đi, tôi ký. Cô buông tha cho cuộc đời của tôi đi, đừng làm khổ nhau nữa. Cô đi mà kiếm tìm người chồng hoàn hảo như mong muốn của cô”.
Ngay hôm sau, tôi đã làm đơn ly hôn và chờ chồng ký. Anh ta có thoáng ngạc nhiên, sau đó đọc kỹ lá đơn và đặt bút ký. Chúng tôi chia tay nhau chóng vánh, không chút níu kéo, không chút băn khoăn. Ngày ra tòa ly hôn, tôi buồn, còn chồng thì dửng dưng, thậm chí vui mừng khi kết thúc hôn nhân với tôi.
Không ngờ, anh ta đã dẫn theo một người phụ nữ khác tới tòa. Cô ta chờ sẵn bên ngoài, chúc mừng chồng cũ của tôi đã chính thức ly hôn. Tôi thấy choáng váng và sốc vì chồng đã có người tình từ bao giờ, cô ta đã chính thức thay thế tôi. Trông nhân tình mới của anh ta trẻ, xinh hơn tôi. Giữa lúc rạn nứt, cô ta đã chen chân vào gia đình tôi lúc nào không hay.
Tự dưng tôi thấy hối hận, tôi nhìn lại bản thân và cuộc hôn nhân của mình. Chính tôi cũng đã sống không phải với chồng khi thiếu sự quan tâm, chia sẻ với chồng trong những lúc anh ấy gặp khó khăn trong cuộc sống. Tôi cứ nghĩ rằng mình làm tốt việc nhà, nuôi con khỏe mạnh là được. Điều đó không sai, nhưng vẫn còn thiếu để tạo nên một gia đình hạnh phúc. Cũng có thể, chồng tôi “say nắng” hay cũng vì chán nản vợ mà có người bên ngoài.
Tôi không biết gì về chồng, vội vã chia tay mà chưa tìm hiểu nguyên nhân thật kỹ càng. Giờ đây, mỗi ngày nhìn cảnh con thiếu đi tình thương yêu của bố, khóc quấy đòi bố về mà tôi đau xót trong bất lực. Tôi đã thấy mình đã sai, hối hận vì cũng là một phần nguyên nhân của đổ vỡ. Tôi có nên đến gặp chồng cũ để nói ra hết nỗi niềm, mong anh ấy bỏ qua mọi chuyện quay lại với hai mẹ con tôi không?
Theo Hoangthuy@… (Giadinh.suckhoedoisong.vn)